Trong chuyến đi thăm vườn cam ở Hòa Bình vừa rồi, trong lúc dạo quanh vườn, tôi và cây trong vườn đã có cuộc trò chuyện như sau:
Tôi: Chào cây, trông cậu có vẻ buồn, có chuyện gì à?
Cây: Vâng, tớ buồn vì ông chủ không hiểu tớ.
Tôi: Mình thấy cậu vẫn xanh tốt, trĩu quả mà?
Cây: Đúng vậy, nhưng vấn đề nằm ở đó.
Khi tớ vừa sinh ra, ông chủ đã cách ly tớ với mọi thứ bên ngoài, bắt ép tớ ăn những thứ tớ không thích, ăn bất chấp giờ giấc, thúc ép tớ lớn nhanh và liên tục cho tớ uống những thứ thuốc màu xanh đỏ,…
Nhiều lúc, trộm nhìn sang vườn bên cạnh, thấy mấy cô bạn cây bên kia tự lập biết bao, tự mình kiếm ăn, bạn bè nhiều vô kể, từ cây cỏ cho đến côn trùng ếch nhái, giun dế, cuộc sống thật phong phú. Trông cô ấy cơ thể tuy nhỏ nhắn nhưng lại săn chắc, nhìn mà phát thèm.
Cậu biết không, hàng ngày ông chủ ra vườn, và luôn nói “mau lớn để tao thu tiền về”. Tớ buồn biết chừng nào, khi tớ chỉ là công cụ kiếm tiền.
Vào một ngày đẹp trời, tớ trộm nghe lời thì thầm của ông chủ vườn bên “gắng tự lập, cứ tự tin thể hiện mình, sống đúng với lứa tuổi, cố lên nhé”. Ôi! Tớ ao ước!
Cậu biết không, ông chủ bắt ép tớ lấy chồng sớm, bắt tớ sinh con sớm, cuộc sống luôn nằm trong sự sắp đặt, tớ buồn lắm cậu ạ.
Chưa dừng lại đó, ông chủ bắt ép tớ đẻ vào vụ nghịch, tớ oằn mình đau đớn.
Chẳng những thế, ông ấy còn bắt những đứa con tớ phải lớn nhanh như thổi,
Vì thế tớ cố gắng hút thật nhiều nước, và vì thế các con của tớ cứ thế mà lớn dần, lớn dần nhưng chúng lại chưa trưởng thành, bề ngoài thì to đùng như bên trong thì trống rỗng.
Tôi: Vậy, cô bạn vườn bên thì sao?
Cây: Ôi, tớ ao ước…
Cậu biết không, cô ấy được giao du với thế giới bên ngoài, lấy chồng khi thấy đủ các nguồn lực. Ông chủ cô ấy thì bảo “đẻ ít thôi, lo mà giữ sức nuôi con, gắng nuôi cho đứa trẻ khỏe mạnh (ngon), chứ không phải béo phì nhé”.
Cuộc sống của tớ và cô ấy hoàn toàn đối lập
Đến mùa thu hoạch, mọi người hân hoan lấy những đứa con của tớ đi, chẳng thèm ngó ngàng gì đến tớ. Họ đang say trong chiến thắng, nhưng với tớ là nỗi đau, các đứa con của tớ rồi sẽ ra sao khi biết sự ra đời của chúng chỉ để thỏa mãn nhu cầu của con người mà không có bất kỳ sự trân trọng nào.
Còn cô bạn hàng xóm của tớ, con cái cô ấy phát triển trong điều kiện thuận lợi, tự mình vươn lên, gia đình không đông con, nên chất lượng tuyệt vời.
Tớ ước, ông chủ có thể nghe những lời thỉnh cầu của tớ…
Tôi đứng thẫn thờ một hồi lâu….và tôi biết, tôi cần làm gì nhất bây giờ rồi !!!