Tôi là Đức Minh, năm nay tôi 30 tuổi. Tôi đam mê Công Nghệ Thông Tin và quyết tâm theo đuổi nó. Tôi theo học FPT Aptech – hệ thống đào tạo Lập Trình Viên hàng đầu. Đam mê và nỗ lực hết mình, tôi tốt nghiệp loại xuất sắc.
Ra trường, tôi thoả sức sống với đam mê của mình, tôi gặt hái được nhiều thành công, nó thực sự là cuộc sống, là niềm đam mê bất tận của tôi.
Và hôm nay, tôi rất tự hào khi trở thành một mảnh ghép của WAO Nông Nghiệp Thuận Thiên. Để tôi kể cho bạn nghe về chặng đường đã đưa tôi về WAO nhé!
Nội dung bài viết
Cuộc sống thường ngày của tôi
Tôi sinh ra trong một gia đình làm nông truyền thống. Ngày nhỏ, theo mẹ ra đồng, tôi thường thấy mẹ mặc áo mưa mỗi khi phun thuốc trừ sâu. Tôi thắc mắc thì được mẹ giải đáp” thuốc sâu rất độc hại, sâu dính vào là chết, thì dính vào người cũng nguy hiểm”. Mẹ khuyến cáo rằng không được lại gần chỗ người ta đang phun thuốc trừ sâu và phải che mũi, miệng lại mỗi khi đi qua đó.
Câu chuyện chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi tôi trưởng thành. Khi những căn bệnh quái ác: ung thư, dị tật, down, vô sinh,… xuất hiện ngày càng nhiều xung quanh tôi. Và tôi, một chàng trai đam mê lập trình luôn tâm niệm phải nỗ lực thật nhiều để đưa công nghệ vào đời sống. Để giải phóng sức lao động cho con người.
Hằng ngày, tôi bị cuốn theo cuộc sống tấp nập, sôi động, ồn ào giữa lòng thành phố Hà Nội. Tôi tạm hài lòng với công việc lương cao tại thời điểm đó.
Đến khi lập gia đình, có con, tôi thấy vợ hay băn khoăn, lo lắng khi lựa chọn thực phẩm. Đặc biệt là những đồ hoa quả, rau củ cho con ăn. Giải pháp của vợ tôi lúc đó là nhờ bà ngoại ở quê gửi cho rau trồng vườn nhà, thiếu thì mua ở các siêu thị cho yên tâm.
Tôi và WAO
Tôi có một anh bạn tên là Tuấn Anh, cũng mê công nghệ, học cùng tôi tại aptech. Và anh ấy hiện giờ đang là ông Sếp của tôi. Hehe
Anh và tôi làm chung một dự án projech nên có một thời gian gắn bó. Sau khi ra trường, chúng tôi ít gặp nhau, ít tương tác hơn. Có đôi lần gặp gỡ, trò chuyện, hỏi han nhau, rồi cũng ai tự lo công việc riêng của mình.
Cho đến gần cuối năm 2020, bỗng dưng ông anh mỗi lần đi công tác ở các tỉnh phía Bắc, đều cố gắng ghé qua Hà Nội để ngồi cafe cùng tôi. Có những hôm chúng tôi ngồi với nhau đến 1- 2 h sáng (trong phòng khách sạn). Cái này vợ tui hành hạ, tra khảo tui rất nhiều luôn. :))
Thì ra, ông anh muốn tôi hỗ trợ về Công nghệ cho dự án nông nghiệp của mình. Cùng anh đưa công nghệ ứng dụng cho nông nghiệp, để giúp đỡ người nông dân, vực dậy nền nông nghiệp nước nhà.
Và tất nhiên là tôi từ chối rồi. Tôi đang làm việc cho một công ty vận chuyển quốc tế, có tầm, có tiền, định hướng phát triển tốt. Tôi đã dành 3 năm trời góp công đặt những viên gạch đầu tiên gây dựng. Tôi đã xác định gắn bó ở đây đến mãi về sau. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình thích gì đó liên quan đến nông nghiệp.
Sau nhiều nhiều lần từ chối, sau vô số đêm đàm đạo trong khách sạn, quán cafe thì tôi nhận lời hỗ trợ WAO ngoài giờ làm việc.
Lí do: tôi bất ngờ trước những thay đổi của anh Sếp. Từ nhận thức, hành động, giao tiếp, sự hi sinh, tầm nhìn, sứ mệnh, phương châm… Sau nhiều năm không gặp, anh đã trở thành con người khác hoàn toàn, rất đáng để tôi học hỏi, hợp tác.
WAO có gì khác biệt?
Khi anh chia sẻ sứ mệnh của WAO: “giúp đỡ những người nông dân hạnh phúc hơn”. Tôi đã nghĩ : ô có cả cái sứ mệnh kì lạ như thế à? Nghe cứ sai sai!!! Trước giờ không phải doanh nghiệp nào cũng hoạt động vì mục tiêu lợi nhuận hay sao?
Rồi tầm nhìn của WAO “đến một ngày tất cả mọi người trên thế giới đều được thưởng thức nông sản chất lượng cao của Việt Nam”.
Đến đây, bỗng dưng mọi kí ức trong tôi ùa về. Tôi nhớ lại hình ảnh và câu chuyện khi mẹ phun thuốc trừ sâu. Tôi nhớ lại nỗi băn khoăn của vợ về an toàn thực phẩm. Tôi lo lắng về tương lai của con mình và thế hệ trẻ em Việt Nam khi ăn phải những nông sản kém chất lượng. Tôi bàng hoàng khi nhận ra ngày càng nhiều trường hợp ngộ độc, vô sinh, dị tật,…
Tôi nhớ lại những lần vợ tôi khuân về nhà một túi rau củ quả to bự, và nói rằng “mua giải cứu nông sản ở trên đường”. Tôi nhớ về những ánh mắt buồn, khuôn mặt khắc khổ của nông dân khi lâm vào cảnh “được mùa mất giá, được giá mất mùa”.
Tôi dao động, tôi xúc động trước lựa chọn đổi hướng của anh Sếp. Và tôi cũng muốn đóng góp một phần vào dự án “giúp người nông dân hạnh phúc hơn”. Tôi trở thành một mảnh ghép nhỏ của WAO.
Tôi trong WAO
Tôi tương tác với anh Sếp nhiều hơn, hấp thụ được nhiều năng lượng tích cực từ anh. Tôi bắt đầu tìm hiểu về cây, đất, về nông nghiệp thuận thiên. Tôi làm việc cùng một số thành viên của WAO.
Cuối năm 2020, tôi tham gia một khoá đào tạo cùng WAO trong 2 ngày. Điều đặc biệt ở WAO, là về con người. Một tập thể tràn đầy tình yêu thương, tinh thần đoàn kết, nỗ lực hết mình. Một ông Sếp luôn đề cao việc đào tạo con người về đạo đức, nghị lực, trí tuệ. Tôi tin, WAO sẽ mang lại hạnh phúc cho người nông dân.
Tôi tâm sự vs vợ về WAO, tôi biết chắc vợ tôi sẽ rất thích. Bởi bà ấy lúc nào chả than vãn về thực phẩm bẩn, lúc nào chả muốn con được ăn đồ sạch. Vợ tôi đã bị WAO hấp dẫn. Và cuối tháng 7 năm 2021, vợ tôi quyết định rời Hà Nội, về Hà Tĩnh gia nhập WAO. Tôi đưa vợ con về và mắc kẹt ở đây do dịch Covid 19.
Cũng nhờ vậy mà tôi có một kì nghỉ dài 2 tháng không công nghệ. Một khoảng thời gian ý nghĩa với tôi. Tôi được đi thực tế vườn, tham gia khoá huấn luyện trực tiếp, cùng anh chị em làm việc,… Đặc biệt là vượt qua giới hạn bản thân khi cùng anh em WAO tiêu thụ bưởi Phúc Trạch cho một vườn bưởi đạt chuẩn hữu cơ tại Hà Tĩnh. Đó là lần đầu tiên tôi bán hàng online, lại còn là bán BƯỞI. :))
Sức mạnh đồng đội, sức mạnh của tinh thần đoàn kết, quyết thắng được phát huy tối đa. Và hạnh phúc nhất là tôi được giúp đỡ nông dân.
Rồi cũng hết ngày giãn cách, tôi trở lại Hà Nội để tiếp tục công việc của mình. Thật chẳng muốn dời đi tí nào, vừa phải xa vợ con, lại xa cả những gì mình yêu thích.
Về Hà Nội, người tôi ở đó, nhưng tâm trí thì nhớ về WAO. Nhớ về những ngày nắng cháy lao động ở WAO FARM. Nhớ những phút giây thư giãn thả mình dưới dòng suối mát. Nhớ Wao farm ngày trở gió, mưa quên lối về. Nhớ hình ảnh mình lem luốc khi bắt cá dưới hồ. Nhớ những câu chuyện ý nghĩa, những bài học mỗi khi đi cùng anh Sếp. Nhớ vợ con, nhớ mọi thứ đã gắn bó nơi mảnh đất miền Trung đầy nắng gió – Hà Tĩnh.
Và tôi, đã ra một quyết định táo bạo: dời xa Hà Nội. Bỏ lại tất cả quãng thời gian gắn bó trước đó để về với WAO. Tôi muốn được thực hiện những dự định trong lòng, muốn góp phần giúp đỡ nông dân ngay bây giờ. Tôi bàn giao lại công việc tại Hà Nội và xách vali đi về bên WAO. Tôi chính thức thuộc về nơi này!
Và đó là toàn bộ những lí do để tôi từ bỏ tất cả: công việc, tiền, mối quan hệ, bạn bè,… để trở về sóng bước cùng WAO. Và tôi luôn tin, lựa chọn của tôi là đúng đắn!
Chào mừng bạn đến với WAO! Chắc chắn chúng tôi sẽ là nơi gửi trọn niềm tin của bạn!